Bạn có từng tự độc thoại với chính mình như vậy không?
Cứ vậy bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để tạo nên giá trị. Khoảng thời gian ấy mất dần theo tuổi tác.
Mình không biết rằng con đường đang đi có đúng không
Muốn thực sự trưởng thành nhưng không đủ khả năng đương đầu với những trở ngại
Mình bắt đầu từng bước một, chập chững vào xã hội
Nhưng bạn ơi!
Khi mình được tùy ý quyết định sẽ trở thành ai và làm công việc gì thì lại không biết nên làm gì cho đúng
Mình không phải là người lớn nhưng cũng chẳng còn là thiếu niên
Nếu bạn chỉ suy nghĩ về sự bất định của phía trước mà không hành động thì bạn sẽ luôn bị nhấn chìm bởi những con sóng mang tên hoang mang mà thôi.
Nếu chọn hành động, có lẽ sẽ có thất bại và có thành công. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, bất chợt trên con đường sau này, mỗi khi ngoảnh đầu nhìn lại bạn sẽ thấy bản thân đã cố gắng đi qua thanh xuân gập ghềnh không ngại gian khổ. Tuổi trẻ là phải như vậy chứ!