Thời thơ ấu chưa biết chuột, ma hay cá mập là gì, bạn có thể nhìn thấy chuột mà không hoảng sợ, ngồi nghe truyện ma trong phòng hay thỏa sức tắm biển mà chẳng lo nghĩ. Nhưng lớn hơn một chút, bạn nhận ra chuột có hại, ma rất đáng sợ và cá mập ăn thịt người nên không còn vô tư như trước nữa. Bạn dần dần hình thành những nỗi sợ vô hình nhưng thực tế nên những mơ ước tưởng chừng như viển vông thuở nhỏ cũng chìm vào quên lãng.
Càng trưởng thành, càng ý thức sâu sắc hơn về mọi thứ: vật chất, điều kiện và khả năng có hạn của bản thân, chúng ta biết rằng thiếu kinh tế thì làm gì cũng khó khăn. Đó là tẳng đá hay nói cách khác là một ngọn núi ngăn cản mỗi người bay cao, bay xa, mơ những ước mơ lớn. Giống như bạn muốn chinh phục núi Phú Sĩ, đỉnh núi đẹp và tráng lệ thật đấy nhưng nghèo thì phải cật lực leo từng bước mà không có dụng cụ hỗ trợ, lỡ sảy chân là xong đời. Chưa kể dưới chân núi là khu rừng tự sát. Giàu thì chẳng cần lo, có trực thăng, có máy bay, từ trên cao nhìn xuống diễm lệ biết bao.
Vật chất không quan trọng nhưng cũng rất quan trọng. Chỉ những thứ ta đã nắm trong tay và mặc định có nó là điều hiển nhiên rồi thì nó mới trở nên bình thường như cơm ăn, nước uống hàng ngày. Tương tự nếu không có điều kiện thì phải cố gắng cày cuốc cật lực, tự tìm kiếm hướng đi cho bản thân.
Nhà không có điều kiện, mơ những ước mơ lớn mà để người thân biết được cũng là một nỗi khổ. Có những bạn mơ được đi học thêm cũng là khó khăn, mơ đi du học lại càng xa vời bởi tiền ăn, tiền uống, tiền sinh hoạt phí đủ các loại phải chi tiêu, bố mẹ lo đâu có xuể. Bố mẹ tâm lí thì thương con vì không thể tạo điều kiện cho con, chỉ có thể ủng hộ về mặt tinh thân. Bố mẹ không tâm lí, không thấu hiểu con cái thì bảo:"Mày ước mơ viển vông vừa thôi, nhà làm gì có đủ tiền để cho mày đi du học" hay "Mày học ngành nào thực tế đi con, tâm lí học thì làm được gì, rồi tiền lại như muối bỏ bể".
1. Ước vọng năm ấy chúng ta còn giữ không?
Chúng ta có cuộc sống. Một cuộc đời dài phía trước với biết bao nhiêu hứa hẹn là điều mà những người đã bước qua mất rồi cứ luôn ao ước. Đó là khi ta dám tin vào một điều, rằng, ta còn cơ hội, còn sức khỏe, còn thời gian, còn cả cuộc đời để đi, làm việc và cống hiến. Tuổi trẻ cứ như một ông vua, có vàng và có bạc, có trái tim nóng và bàn chân đủ cứng để tiếp tục đi, tiếp tục bước tiếp.
Thế nhưng, có phải chăng, những thứ tưởng như đang có, chúng ta đang thực sự sở hữu?
Thời gian rồi cũng trôi đi, và mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi. Tuổi trẻ là thứ chúng ta tiêu đi mỗi ngày, chẳng phải là thứ kiếm được thêm hay giữ được mãi. Thời gian sẽ đi, sức khỏe sẽ hao dần, và, những thứ đang có trong tay này, chẳng còn là những thứ thực sự sở hữu.
Những thứ duy nhất chúng ta còn sở hữu, còn kiểm soát, còn giữ được dài thêm một chút là ước mơ. Những thứ thực sự được sinh ra từ chúng ta và chúng ta sở hữu nó. Có thể là duy nhất, bởi vì, ước mơ không mất tiền. Chúng ta đâu có tiền mua, đúng không?
Nên là, mơ lớn. Những người xung quanh bảo tôi vậy. Đã mơ, là phải mơ lớn. Giấc mơ đâu có đánh thuế, nên cũng chẳng có điều gì phải lo ngại về những giấc mơ hết. Hồi nhỏ tôi cũng chỉ nghe và biết là như vậy mà thôi.
Ước mơ trong thầm lặng và thực hiện nó, khi có thành tựu thì mọi người sẽ biết, bởi đôi khi những lời nói hay hành động phản đối của người thân có thể khiến ta buồn lòng nhất là đối với những tâm hồn nhạy cảm. 18 tuổi tràn đầy ý chí và nguyện vọng, tôi ước mơ đi du học bằng diện học bổng nhưng khi chia sẻ với mẹ thì mẹ chỉ gạt đi. Cảm giác bị gia đình phản đối thực sự không dễ chịu chút nào và đặc biệt trong một lần đăng kí học bổng nhưng trượt, tôi sơ ý để mẹ biết và mẹ đã cười rồi lấy đó làm chủ để trong mỗi lần nói chuyện với hàng xóm. Tôi thấy xấu hổ vô cùng, tất cả chỉ bởi giữu bí mật không cẩn thận.
Ước mơ càng lớn, càng phải cẩn trọng giữ kín, phải chắc chắn tìm được đúng người mới chia sẻ như ông cha ta có câu "Chọn mặt gửi vàng", kể cả với người thân, bạn chũng nên cân nhắc, nếu không thì cứ thầm lặng mà thực hiện. Bởi đôi khi những vấp ngã trên con đường theo đuổi ước mơ không làm ta nản chí mà chính những lời nói của người ta tin tưởng lại là chất xúc tác khiên cảm xúc trong tim héo mòn.
2. Muốn ý chí giống như quả bóng bay hay gông cùm xiềng xích ước mơ là do chính bản thân bạn.
Nếu có đủ dũng khí để bước đi trên con đường chinh phục giấc mơ thì bạn chắc chắn đã hơn những người không dám ước mơ một bước ngoặt rồi đấy. Không có gì đáng sợ hơn rào cản tinh thần, có đam mê mà không có ý chí thì cũng vô ích.
Cuộc đời ngắn lắm (từ mẫu giáo đến đại học đã hơn hai mươi mấy năm trôi mất cái tuổi trẻ, rồi kiếm việc làm, lập gia đình xong thì cũng đã trung niên). Bạn nên sống cuộc sống mà bạn muốn, theo đuổi ước mơ ấp ủ bấy lâu, đừng nên lưu lại cho bản thân quá nhiều nuối tiếc, đứng ngoài cuộc ngưỡng mộ những người đạt được hạnh phúc mà họ mong muốn.
Lửa thử vàng, gian nan thử sức. Bạn đã từng nghe đến việc người ta tôi luyện thép chưa? Thép phải qua quá trình tôi nhiều lần, chịu nhiều thứ gian khổ, mới trở thành thanh thép tốt. Chúng ta, khi bị chính kì vọng của bản thân bóp nghẹt, giống như những thanh thép non được tôi rèn. Một chúng ta tốt hơn, mạnh mẽ hơn, tài giỏi hơn, dũng cảm hơn, có lẽ là cái kết có hậu mà mỗi người đều tìm kiếm.
Khó khăn. Vất vả. Khổ sở. Tôi nghĩ rằng, đó là cảm giác chung của không ít người đang theo đuổi giấc mơ của mình, nhất là khi chúng ta đang ở độ tuổi còn trẻ thế này. Khi trong tay không có gì ngoài giấc mơ, chúng ta cố sống cố chết bám trụ, đi theo, lăn lộn với nó. Có cả những lúc, nhụt chí…
Nhưng tôi hi vọng, và cũng là một điều tôi tự nhắc nhở chính bản thân mình, chúng ta đang đi đúng đường rồi đấy. Ngày nào tôi còn đang cảm thấy như bị bóp nghẹt bởi chính giấc mơ của mình, ngày đó tôi còn đang tạo ra điều gì đó, còn đang hướng đến một mục tiêu, còn sống.
Thế nên, mạnh mẽ lên, dũng cảm lên, vững bước nhé, bạn tôi. Bởi vì, chúng ta đang đi đúng đường. Con đường đi đến cái đích mang tên ước mơ. Con đường vẽ nên câu chuyện của riêng bản thân mình.
Như cuốn sách Bạn càng mạnh mẽ thế giới càng công bằng có nói: “Chúng ta không thể mãi trẻ trung, nhưng chúng ta có thể mãi mãi nhiệt huyết dâng trào”.
“Bạn càng mạnh mẽ thế giới càng công bằng”, đúng như cái tên tác giả đã đặt cho cuốn sách, bạn mạnh mẽ bao nhiêu thì cuộc đời sẽ trả bạn bấy nhiêu. Hãy lựa chọn tin tưởng sự công bằng trong cuộc sống này nhé. Niềm tin cũng sẽ giúp cho bạn có một cuộc sống dám theo đuổi đam mê và sống một cuộc đời đáng sống. Bạn học Hoài Tả sẽ cùng bạn rèn luyện và trưởng thành.
#sách_kĩ_năng
#bạn_càng_mạnh_mẽ_thế_giới_càng_công_bằng
#review