“Sinh ra làm một đứa trẻ bình thường, không bất hạnh, không sung sướng, chúng ta đã lớn dần lên từ ngày: tập đi, học vẽ, đến trường, chia kẹo ngọt cho nhau, kể những câu chuyện cười. Mười sáu năm ngắn ngủi qua, cuộc sống của bọn mình là dòng sông chỉ thi thoảng gợn sóng rất nhỏ. Lúc này bị ấm ức, lúc kia thì lần đầu nắm tay một người, lúc lại thấy mình thật buồn bã dù chẳng biết lý do nào để buồn bã. Cứ như thế mà đi qua những ngày ngây ngô. Càng trưởng thành càng thấy cô đơn. Thực ra không thể trách việc trưởng thành, đó là do chúng ta tự chọn lấy cô đơn.”
Bạn càng mạnh mẽ thế giới càng công bằng – tác giả Bạn học Hoài Tả gửi chính mình. Đôi khi trong cuộc sống trưởng thành khắc nghiệt, bạn buộc phải xù lông để bước qua nhẹ nhàng hơn.
Chúng ta có đặc quyền được nổi loạn. Chúng ta trẻ, chúng ta được làm thế. Chẳng cần ai trao giấy bảo hành đủ an toàn để quẳng mình đi đâu thì đi, nhưng chúng ta cần gì? Cần chết đuối một cách vui sướng trong cái triết lý chưa một nhà triết học nào chứng minh, gọi là “sống hết mình”.
Chúng ta phải có niềm tin, sống với một niềm tin mãnh liệt nhất. Đó là sự tin tưởng dành cho thực tại, là niềm tin vào tương lai, là những đốm lửa hy vọng được thắp lên dành cho cuộc sống. Dẫu biết đời người cả ngàn lần vẫn đang đi lạc trong những hoang hoải về tương lai, về việc mình sẽ trở thành ai, và trở thành cái gì, nhưng chúng ta vẫn có quyền đặt niềm tin vào nó, vào những ngây ngô của một thời chưa trưởng thành, của những rung động đầu đời, để có thể lấy dũng khí bước tiếp về phía trước, để tận hưởng và trân trọng chuỗi khoảnh khắc ngắn hạn mà mình đang sở hữu ở thực tại.
Tương lai sẽ trở thành ai và thành cái gì, người nào mà chẳng khao khát mong mỏi được thấu rõ. Chỉ là xuân hạ thu đông thổi qua vút trôi, dẫu biết đời người là giấc mộng, ta vẫn đau đáu hướng tầm mắt về phía trước, chẳng còn niềm tin đâu để nhận ra rằng hiện tại chính là cái ngày mai mà mình từng thắc mắc.
Ở tuổi thanh xuân, đã có bao nhiêu ước mơ chưa được thực hiện, bao nhiêu ý chí đã bị gió cuốn đi, bao nhiêu kế hoạch bỏ dở vì chưa thật sự mạo hiểm. Càng lớn hơn chúng ta càng nhận ra mọi người đều khác nhau. Mỗi một người như một bản thể độc nhất. Đó chính là thế giới này. Chính là quá trình trưởng thành.
Và bạn, hay bất kì ai khác, đều muốn tìm thấy cho mình một ước mơ, một hoài bão, một đam mê cháy bỏng xứng đáng với quãng đời của tuổi trẻ sôi nổi. Tuyệt đối không muốn làm một dấu chấm mờ nhạt trong cuộc đời của chính mình. Nhưng vấn đề tưởng chừng như đơn giản đó lại chẳng hề dễ dàng. Vì có những khi bạn cũng không thể hiểu được, rốt cuộc mình là ai…
Chuyến tàu nào rồi cũng đến lúc phải dừng lại. Tuổi trẻ dù dông dài hay trôi vụt qua trước mắt cũng đến lúc phải nghỉ chân. Chỉ có chúng ta là vẫn bước tiếp trên hành trình của chính mình, vẫn có thể mang theo những nhiệt huyết dâng trào. Có những khoảnh khắc tưởng như mình đã chết chìm trong cái tuổi thanh xuân ấy, với những lối mòn và tư duy chật hẹp, tự để bản thân mình mang theo những xiềng xích, tự trói buộc mình vào cái thế giới xám xịt mình tự tạo dựng. Nhưng thật may mắn khi cũng chính thanh xuân là điều níu giữ ta lại với cuộc đời mình. Thanh xuân là cột mốc quan trọng trong cuộc sống, cái quan trọng ấy không nằm ở việc bạn đã từng trẻ con đến mức nào, ngây ngô đến ra sao, mà nằm ở những gì bạn đã trải qua trong chính quãng tuổi thanh xuân của mình. Có những con người, những sự việc sẽ mãi mãi ở lại cùng với quãng thanh xuân ấy, để rồi trở thành những kí ức đẹp đẽ nhất không một ai muốn lãng quên…
“Bạn càng mạnh mẽ thế giới càng công bằng”, đúng như cái tên tác giả đã đặt cho cuốn sách, bạn mạnh mẽ bao nhiêu thì cuộc đời sẽ trả bạn bấy nhiêu. Hãy lựa chọn tin tưởng sự công bằng trong cuộc sống này nhé. Niềm tin cũng sẽ giúp cho bạn có một cuộc sống dám theo đuổi đam mê và sống một cuộc đời đáng sống. Bạn học Hoài Tả sẽ cùng bạn rèn luyện và trưởng thành. Dù thanh xuân không bao giờ ngoảnh lại, đó sẽ luôn là dấu mốc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta.
#sách_kỹ_năng
#bạn_càng_mạnh_mẽ_thế_giới_càng_công_bằng
#kỹ_năng_sống